DƯỜNG NHƯ MÙA THU CHẾT – HOÀI NGUYỄN
Góc vườn khuya nghe khúc mùa thu chết
Chợt đâu đây có chiếc lá khẽ rơi…
Hồn rưng rưng và một thoáng bồi hồi
Lời vĩnh biệt kịp trao chùm thạch thảo!
Hương hoa dại trôi theo đời hư ảo
Em cũng như mùa thu đã chết rồi!
Ta ngậm ngùi, chỉ lặng lẽ mà thôi
Những hò hẹn khép một thời dĩ vãng.
Có đêm ta ngồi đến khi trời sáng
Vắt óc tim để tìm vận câu thơ
Có những khuya ta tỉnh giấc bất ngờ
Ngồi góc nhỏ nhâm nhi vài giọt đắng.
Để chỉ thấy quanh mình là tĩnh lặng
Chiếc lá nhẹ rơi ở góc hiên nhà
Chợt thoáng buồn, đời sao chóng phôi pha
Tình chưa hợp, đã tan nhanh rất vội…
Cõi trăm năm biết ai chờ, ai đợi?
Cho ta ngồi buồn hóng cảnh tàn thu
Thấy ngàn sau là một cõi sa mù
Khuya thức giấc ánh trăng soi góc nhỏ.
Ta nghe thoáng giọt sương rơi trên cỏ
Giữa đìu hiu ngọn gió thổi qua thềm
Nghe sóng lòng thức dậy lúc tàn đêm
Để sao thấy mình, một đời ảo vọng!
Ta như hình mãi đi tìm chiếc bóng
Gót lăn trầm, ta chợt thấy phù du
Góc trái tim nỗi nhớ mệt đuối đừ
Thương sợi tóc vướng chân người thuở ấy!
Nhành thạch thảo ngày xưa chưa kịp hái
Để tàn thu ta đã lạc mất nhau!
Chiếc áo em bao năm đã nát nhàu
Trong ký ức ta vẫn hoài mộng tưởng.
Bên kia dốc thời gian, đời vô hướng
Ngoảnh lại nhìn ta hoài mãi bâng khuâng
Đời vắng em, câu thơ bỗng ngập ngừng…
Mùa thu chết, ngát hương tình năm cũ…