Sinh ra tay trắng – lìa đời trắng tay

Khi giàu sang người người săn đón, khi nghèo khó chẳng có ai bên, tiền bạc vật chất chẳng bao giờ đem lại cảm giác an toàn.

Trên cộng đồng của những người đang độ tuổi trung niên bỗng xuất hiện một câu hỏi nổi bật: “Bạn đã có gì trong tay khi bước vào tuổi 40?”

Câu hỏi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong độ tuổi từ cuối 30 đến đầu 50. Hàng loạt câu trả lời được đưa ra như sau:

“Tôi 39 tuổi, đã có vợ, con trai 3 tuổi, không có nhà, một ô tô vẫn đang trả góp, lương tháng 13 triệu đồng, không biết phải nói gì nữa.”

“Tôi 49 tuổi, có một căn hộ 3 phòng, một đứa con gái năm nay thi đại học, đầu tư lỗ vốn đang nợ người ta 500 triệu đồng, trong người đang có 4 loại bệnh khác nhau, tôi không biết mình còn có thể kiên trì cho đến khi nào nữa.”

“40 năm cuộc đời tôi chỉ nhận ra sinh ra tay trắng, chết đi cũng trắng tay, rốt cuộc tiền tài mới là thứ nghèo nàn nhất.”

“Bỗng nhiên nhìn lại quá khứ, muốn có được sự nhiệt huyết và dũng cảm tiến tới ước mơ như 10 năm trước mà sao xa vời như trăng trong nước, hoa trong gương. Nản chí quá.”

Có người từng nói: “Khi mỗi người đến với thế giới này đều phải cõng trên lưng một chiếc giỏ. Mỗi một bước chân chúng ta tiến về phía trước, chúng ta sẽ nhặt của thế giới một thứ gì đó và bỏ vào giỏ, vì thế mới có cảm giác càng lúc càng mệt. Nếu ông nhặt quá nhiều mà không thể bỏ bớt để bước tiếp thì sinh mệnh của ông cuối cùng sẽ không kham hết được.” Khi đã đến độ tuổi nhất định, trải qua những giai đoạn nhất định, chúng ta có thể nhận ra rằng: Nhân sinh vốn dĩ không khổ, con người cảm thấy khổ sở là bởi dục vọng quá nhiều; nhân tâm vốn dĩ không mệt, con người cảm thấy mệt là bởi đòi hỏi, cầu kiếm quá nhiều.

Độ tuổi trung niên, cánh cửa chính thức báo hiệu chúng ta đã không còn trẻ trung, bắt đầu tiến tới già hóa nhưng vẫn còn quá sớm để ra đi. Con cái đã có nhưng chưa đủ trưởng thành để yên tâm. Kinh nghiệm sự nghiệp đã có nhưng chưa chắc đã ổn định. Cơ thể chưa gục ngã nhưng cũng bắt đầu còng lưng mỏi gối. Mọi thứ đều ở lưng chừng, cả cuộc đời, sức khỏe, sự nghiệp và gia đình. Đó cũng là thời điểm chúng ta dễ dàng cảm nhận sự bất lực và cay đắng nhất. Ở độ tuổi trung niên, nỗi lo đáng sợ nhất không còn là tiền bạc mà chính là sợ mất ổn định.